HOME > ブログ > moekuynのブログ > Cái ngày em nhận ra con người thật của anh, em không khóc và thấy mình may mắn...

ブログライター

moekuyn
moekuynのブログ
年代 30代前半
性別 女性

メッセージを送る※ログインが必要です。

ブログ

TITLE.
Cái ngày em nhận ra con người thật của anh, em không khóc và thấy mình may mắn...
DATE.
2017年08月07日 15:33:39
THEME.
日記

 

" Nụ cười, nước mắt, tủi thân, may mắn- tất cả những gì em có thể nói khi nhắc về Anh. Ở cái tuổi 17 này có lẽ như thế đã đủ đầy cảm xúc, em đã hiểu và cảm nhận được những câu chuyện tình, đã biết thế nào là rung động con tim. Đã đủ. Hình như em đang mãn nguyện thì phải, mọi cảm xúc em đều đã có, giờ đây em sẵn sàng tô điểm tương lai- tương lai của riêng em, một mình em và những ước mơ đã từng vì Anh mà chậm nhịp. Nếu sau này bạn bè có hỏi" mày có tình đầu chưa?", em sẽ cứ cho là có nhưng nếu hỏi em" mày đã thương ai chưa?", có lẽ em sẽ bảo chưa. Bởi vốn tình yêu là thứ em chưa rõ và từ "thương" với em là trân quý, anh không xứng đáng để nhận, anh à"

Em đã từng có một "mối quan hệ nam nữ" với anh- một người lạ từng dừng chân ở lại nơi em. "Mối quan hệ nam nữ" em đã gọi đúng không ta? Hi, em đang rối  anh ạ, từ vài tuần trước em đã rối không biết gọi cái mối quan hệ này là gì.

Em và anh gặp nhau một cách lạ và kết thúc cũng thật kì. Chúng ta quen nhau từ facebook và kết thúc cũng từ facebook. Quen nhau bằng câu "Chào em"và kết thúc bằng một từ "Ukm". Tất cả đều từ anh, em như một con rối vô não, ngớ ngẩn, chẳng hiểu sao lại cho mối quan hệ này được diễn ra và cũng không rõ lý do gì em lại để một người xa lạ cướp mất cảm xúc tuổi mới lớn, cướp mất sự trong sáng của tình đầu. Đáng lẽ em nên chọn tình yêu học trò sẽ tốt hơn mối quan hệ lưng lửng với anh.

Cái ngày em nhận ra con người thật của anh, em không khóc và thấy mình may mắn...

Thời gian ấy thật sự quá lâu để em nhận diện một con người, một người không đáng mà em đã nhầm và cho là "chuẩn", là người em cần. Em đã từng nghĩ thế thật đấy, anh à.

Anh thật khác lạ, nằm ngoài tưởng tượng của em. Em là một cô bé mới lớn kia mà nênluôn hình dung về một chàng hoàng tử đời mình nhưng chưa bao giờ em nghĩ chàng lại có gương mặt như thế, lại mặc quân phục, rắn rỏi... quá ngỡ ngàng. Em cũng chỉ tưởng tượng chứ cũng chưa hề nghĩ sẽ viết một cổ tích tình yêu gì đó, em vốn thế mà, cảm xúc với em là rất hiếm.

Rồi anh bước vào đời em.Ngọt ngào, đắng cay là hai mùi vị rõ ràng nhất mà em được nếm. Anhđếnvới mùi mật ngọt,khi đi là vị đắng của cafe.Chúng ta liên kết với nhau nhờ những cuộc gọi đường xa. Em thương anh vì tính cách. Em từng nghĩ anh rất hiền, giỏi giang, chân thật. Chân thật của ngày xưa, ngày anh là của chị. Anh có biết ngày em biết sự thật về con người " chuẩn" em đã thế nào không? Không một giọt nước mắt. Nếu ngày trước em trân trọng con người anh thế nào thì hôm nay em lại tởm anh nhường ấy. Giọng điệu của anh thật khác. Hóa ra gặp ai anh cũng hỏi tên, xin hình.. hóa ra là vậy. Em buồn cười.

Cái ngày em biết anh vẫn giữ hình chị, em đã khóc và tự thương lấy mình.

Cái ngày em nhận ra con người anh, em không khóc và thấy mình may mắn.

 

Em không hiểu vì sao như vậy. Em không lí giải được anh à, em khóc vì đâu và dừng khóc vì đâu. Thật ra em có thương anh bao giờ chưa, còn anh thì không, em biết chắc, mọi thứ chỉ là thói quen của anh đúng không?

Cái ngày em nhận ra con người thật của anh, em không khóc và thấy mình may mắn...

Em cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã cho em những cảm giác của lần đầu, bao nhiêu đó là quá đủ.

Hôm nay chính thức hết, em đã quên tất cả.

Anh đi qua như một cơn bão, tàn cuộc mà anh để lại cũng thật... Anh khiến em quên mất con người của mình, mọi thứ đã khác, chỉ có thể bước tiếp và không thể trở về ngày xưa.

Em đã tự hỏi:" Cùng một thân phận như nhau, sao chị lại nhận được tình cảm chân thành, còn emthì không. Em đến sau thì em sai sao, tình cảm của em không đáng được trân trọng à".Em thật sự buồn cười khi đọc được:" Trước khi trở thành một thằng đàn ông đểu, họ đã từng yêu ai đó rất chân thành". Đàn ông tốt quá nhỉ, một và chỉ một mà thôi, liệu họ có đủ nhận thức ai đáng và ai không, liệu họ có thấy thiệt thòi cho người đến sau. Em không hiểu nỗi đàn ông, em không hiểu nỗi anh và cũng không thiết tha hiểu nữa.Hi, em thích nghe anh nói:" Em phải ăn nhiều vào,ngủ sớm, ốm đó" - câu nói khiến em cảm động và nhớ.

Anh đến vô tình tạo ra nhiều hướng rẽ. Anh đi, em sẽ lấy lại con đường của em,riêng em, con đường của cuộc đời em và em hứa sẽ đậy đệm chắc chắn để không một cơn bão nào tương tự anh có thể chặn bước chân em. Em hứa với chính em, hứa với con người quá khứ là anh.

 

Cái ngày em nhận ra con người thật của anh, em không khóc và thấy mình may mắn...

Em của hôm nay sẽ cứng rắn hơn, vững chân bước tiếp, sẽ vẽ ra thì tương lai tốt đẹp cho riêng em.

Em của hôm nay sẽ dọn dẹp tất cả những gì mang tên anh.

Nếu anh đọc được những dòng này, anh sẽ chẳng xót cho em tí nào đâu, bộ đội chung thủy mà, anh sẽ nhếch miệng lên cười đúng không?

Em viết những gì em nghĩ, mọi người có nghĩ em điên, có nghĩ tình cảm của em là nhảm nhí, buồn cười thì tuỳ. Đó là những gì rất thật về em.

Đây là bài viết thứ 2 và cũng là bài viết cuối cùng mang tên Anh.

Em sẽ không chúc anh hạnh phúc vì anh không đáng để nhận nó.

Tạm biệt anh.

 

#Suutam

#Nhatkibuon..

2017.08.07

コメント

コメント:0件

コメントはまだありません

コメントを投稿する

ログインしていません